GIAO LƯU THƠ VĂN
Người ta thường nói: "lãng mạn thì mới viết thơ - viết thơ thì phải lãng mạn " tôi nghĩ câu này quả không sai, có điều cái độc đáo ở đây chính là trang thơ của " HOA NGỮ NHỮNG NGƯỜI BẠN " đều là thật. Ngôn từ thật, con người thật, cảm xúc thật, và cái thật nhất vẫn là thơ thật của " HOA NGỮ NHỮNG NGƯỜI BẠN "viết ra.
Nếu bạn là một người yêu thơ, thích viết thơ chắc chắn bạn cũng muốn tìm được người đồng cảm, vậy hãy xem như chúng ta như là những người bạn, hãy nói với tôi, hoặc hãy nghe tôi nói. Chúng ta hãy để thơ văn tạo thêm một sắc màu trong cuộc sống, hãy để cuộc sống này như một ý thơ.
HỌC ĐI MÀ NHỚ MÃI
Học đi mà nhớ mãi
Ta có một ngày mai
Học chẳng để cho ai
Tương lai là của bạn
Tiền danh dù muôn vạn
Học vấn mới là sang
Đường rộng mở thênh thang
BÔNG HỒNG VẼ
Giữa lòng giấy trắng một cánh hồng
Tựa như ánh nắng giữa mùa đông
Ai nỡ đem duyên người con gái
Ép vào trang sách chỉ để trông
Anh là lữ khách bước sang sông
Chợt thấy đâu đây một bóng hồng
Ngỡ em mười sáu đầy thơ mộng
Đâu ngờ đẹp đó cũng như không
Nên viết ra đây vội mấy dòng
Xem như tâm sự với ước mong
Hồng ơi dẫu chỉ trên trang vẽ
Nhưng vẫn còn hơn phận đục trong.
 |
Hãy làm bạn với mình nếu bạn là người lãng mạn, mình sẽ trả lời bạn trong vòng 48 tiếng nguyễn Hưng :038.395.9406 |
XUÂN
Tưởng chừng Xuân đã đi rồi
Đâu ngờ Xuân lại cho đời sắc Xuân
Người người xum họp tình thân
Nhà nhà tấp nập quây quần đón Xuân
Tưởng chừng Xuân đã lãng quên
Mới hay nỗi nhớ dày thêm đó mà
Dù rằng muôn nẻo đường xa
Vẫn mang kỳ niệm có ta với mình
Tưởng chừng Xuân chỉ lặng thinh
Ô hay ! khúc nhạc đậm tình quê hương
Phải chăng vương vấn vấn vương
Mới nên hường sắc bởi Xuân nhớ người.
CHO + NHẬN
Cho đi mà được cả
Giữ lại mới là không
Tình ta như mùa đông
Cứ trông chờ nắng hạ
Dù tim ai là đá
Đá mòn bởi tháng năm
Một lời dẫu xa xăm
Không cho nào có được.
TRẢ HAY VAY?
Trả trả hết những gì ta phải trả
Trả niềm vui trả luôn cái nụ cười
Trả thời gian trả tất cả người ơi
trả xong đó mới hay nào đã mượn
Trả hay vay cũng đâu nào biết được
Trả xong rồi cũng nặng gánh từng vay
Nhưng trả hết chỉ còn lại ta đây
Người lại nói xưa vay giờ cũng trả
Trả cho người, người lại trả cho ta
Ôi vay trả ước chi là chả vậy
Trả rồi vay, vay lại trả thế thôi mà
Thì vậy nhé ai, ai ơi đừng có trả.
TRUNG THU TUYÊN QUANG
Hãy về quê anh trong mùa lễ hội
Bên ánh trăng rằm vui hát tết Trung Thu
Có dòng sông Lô yên ả với đôi bờ
Có lời Mẹ hát khúc " ầu ơ " từ dạo ấy
Hãy về Tuyên Quang để thấy bao điều sẽ thấy
Hạnh phúc muôn nhà xum họp khúc hoan ca
Mảnh đất Xuân Hòa như vẫy gọi thiết tha
Quảng trường tên Bác rực cháy lên đầy kỉ niệm
Hãy ở bên anh gửi chút tình lưu luyến
Mộc mạc lắm mà anh chính gốc thành Tuyên
Dẫu một mai này Nam-Bắc mảnh trời riêng
Hãy về đi nhé dẫu biết rằng chẳng thể.
TRUNG THU TUYÊN QUANG
Nàng Tuyên đẹp nhất mùa thu
Thủ đô kháng chiến hát ru bao đời
Đêm rằm lễ hội người ơi
Đèn trăng thưởng ngoạn khắp nơi thái bình.
TRUNG THU TUYÊN QUANG
Gió thu gợi nhớ mùa lễ hội
Mây ngàn xao xuyến một vầng trăng
Tha phương dẫu tận chốn xa xăm
"Thành Tuyên" vẫy gọi đêm rằm trung thu.
CHỮ THÀNH1
Thành mang khát vọng tuổi thơ
Thành gieo nhung nhớ ai chờ đợi ai
Thành là ước nguyện đời trai
Thành nhân Thành sự Thành tài thế thôi
Bởi Thành một kiếp nổi trôi
Ưu tư nặng gánh chỉ tôi với đời
Hôm qua thấy được Thành rồi
Mới hay nhân thế khắp nơi có Thành
CHỮ THÀNH 2
Thành nhân Thành sự Thành người
Thành tâm Thành tín cho đời sắc xuân
Anh hùng giữa cuộc thế nhân
Chữ Thành hơn cả vạn lần chữ duyên.
DUYÊN TÌNH
Dẫu biết rằng đôi mình duyên không nợ
Nhưng yêu thương cũng gửi tháng năm rồi
Dẫu biết rằng đôi ta là chẳng phải
Nhưng thời gian cũng nhuộm chữ tình ai
Anh vẫn ước thời gian kia đứng lại
Để em là số một của lòng anh
Để hai mình một kỷ niệm màu xanh
Em vẫn đó vậy sao giờ chẳng thể
Trách con tạo sui chi mình nghịch cảnh
Trách tình duyên sao bỗng chốc mong manh
Và đâu đó vẫn chỉ có mình anh
Có phải chăng đôi ta là chẳng phải.
thơ 8/3
Và cứ thế em cứ chờ cứ đợi
Mong rằng ai nhắn nhủ với thời gian
Triệu bông hồng không hơn lời thương nhớ
Vạn lời thương hay góp nhặt khúc tình thơ
8/3 vẫn luôn là muôn thủa
Anh vô tình đâu dễ để mà quên
Đừng giận nhé dẫu không quà không câu chúc
Anh vẫn là hạnh phúc của lòng em
Trải luôn lòng cho kỉ niệm dày thêm
Rằng cuộc sống vẫn luôn đầy bão tố
Rằng phía trước vẫn đong đầy trắc trở
Anh vẫn là hạnh phúc của lòng em
CON ĐÒ KỶ NIỆM
Sông kia ai bắc nhịp cầu
Cho đò năm cũ âu sầu nhớ thương
Cho người lữ khách tha phương
Quay về kỷ niệm chợt vương vẫn lòng
Người đi chân bước long đong
Hỏi người ở lại có mong có chờ
Đò xưa thắm đượm ước mơ
Sao nay quạnh vắng bên bờ ngóng trông
Câu hò xưa hỡi còn không
Mang chi hoài niệm bóng hồng hỡi ai
Dù cho năm tháng phàn phai
Đò ơi ta vẫn mong hoài chốn đây.
KỶ NIỆM VALENTINE
Một mùa Valentine mới
Gợi nhớ một tình yêu
Một bông hồng nho nhỏ
Thay tâm sự bao điều
Tình ta luôn mãi ngọt
như Chocolate tình yêu
Như kẹo tim một nhịp
Bảy sắc màu lung linh
Một bài thơ chẳng thể
Thay thế một tình yêu
Nhưng tình ta mãi vậy
Ngàn năm mãi đong đầy.
MÀU TUYẾT TRẮNG
Đã không dưới một lần ai đó mong nhìn thấy tuyết
Nay chợt mênh mông ôi kỉ niệm đã đầy vơi
Thời gian ơi phải chăng xoá nhoà trang thơ đó
Hay rớt đọng ưu tư màu tuyết trắng người ơi?
 |
Xin chào mọi người! mình vẫn có thề mỉm cười dưới nhiệt độ -14 độ C nè, mặc dù mình không phải người bản xứ. Trong khi đó mọi người nơi đây đều đang trốn trong những căn phòng sưởi ấm rồi. Nơi mình đang đứng là một địa danh trồng trà nổi tiếng nhất thế giới, và cũng là loại trà thượng hạng nhất thế giới. Mọi người có thể đoán được là chỗ nào không nhỉ? 60 giây bắt đầu cho một thời gian không cố định
LỠ HẸN
Thời gian ơi có bao giờ trở lại Ta với người Thêm lần khờ dại thế mà thôi Mảnh trăng rơi sao rớt đọng giữa hồn tôi Giờ góp nhặt ! ôi bài thơ lãng mạn
Tình đôi ta như mây ngàn phiêu lãng Như sông sông trôi chẳng trở lại bao giờ Như cung đàn ai lỡ nhịp với lời thơ Như ta đó cứ trông chờ mãi vậy
Nếu thời gian không bao giờ trở lại Nếu người đi biền biệt chốn xa mờ Nếu dòng đời không như một giấc mơ Thì vậy nhé kiếp sau đừng lỡ hẹn。
|
 |
Trường Thành đâu phải là vạn dặm - than trời đâu phải là than. Chúng tôi vừa chinh phục Trường Thành nè?
DUYÊN PHẬN |
Anh vẫn nhớ, nhớ hoài nhớ mãi
Mong thời gian chợt lại quay về
Anh ước chi chỉ tựa cơn mê
và mọi thứ không hề như vậy
Anh chưa từng khoanh tay để thấy
nhưng hôm nay lại phải thế này
Trách con tạo sui chi nghịch cảnh
Ta chọn rồi có đổi được đâu
Dẫu có thể anh em là một nửa
Nhưng ..... thơ có tội bao giờ
Xa thế rồi ngỡ tưởng như mơ
mà thật đó đành thôi lỡ hẹn
Mang thương đau thế nhân nghịch cảnh
Cho giờ xa một kiếp thân này
Nếu thực sự nhân thế trả vay
Vay lại trả, ước chi là chẳng vậy.

ĐỪNG MƠ NỮA NHÉ?
Nếu ước mơ sẽ làm nên hiện thực
Thế gian này ai chẳng giống như ai
Dòng thời gian chẳng chảy tới ngày mai
Và nhân thế chẳng ai thành khôn lớn
Nếu hôm nay chẳng buông điều phiền muộn
Ta mãi là ta của cái ngày qua
Giọt lệ sầu trĩu nặng mãi không sa
Thành đơn bóng nỡ sui chi rồi nghịch cảnh
Giận mà thương vẫn như thường tĩnh lặng
Thương giận rồi cũng chẳng thể dễ mà quên
Trang thơ buồn thêm kỷ niệm với màn đêm
Thì vậy nhé ước mơ chi giờ lỡ hẹn
PHỤ NỮ 18/10
Mặc dù người chẳng mộng mơ
Nhưng anh vẫn viết bài thơ tặng mình
Dẫu rằng vợ cũng chẳng xinh
vậy mà vẫn chỉ mang hình bóng em
Lời thơ góp nhặt trong đêm
Để lâu thấy tội điền tên em vào
Cùng anh dệt những ước ao
Một ngày phụ nữ ai nào có quên
TRÁCH CHI
Kỷ niệm giữ trong lòng
Thì bảo người mơ mộng
Nhưng trả về tay trắng
Lại trách đời hư không
CHỮ TÂM
Gót nhẹ phiêu bồng không vấn vương
Hiên ngang vững bước vạn nẻo đường
Phong sương thế đó người thanh thản
Một kiếp tang bồng thú văn chương
Gió gửi đêm dài mang nhớ thương
Trăng khuy cảnh lặng vẫn như thường
Ai ơi hãy nhớ đời như mộng
tâm phúc trùng lai tự tứ phương.
ƠN NGHĨA
Có nuôi con mới hiểu lòng Cha Mẹ
Ai hôm nay quên được nghĩa Thầy Cô
TRÁCH THẦM
Trách thầm bỗng chốc xa xăm
Cho ta hiu quạnh tháng năm giữa đời
Trách chi vật đổi sao rời
Tương tư đã trả đất trời riêng ta
Phải chi ta vẫn là ta
Tương tư nhẹ ghánh vẫn là phong sương
Thẫn thờ góp nhặt tơ vương
Trang thơ ấp ủ con đường lãng du.
GIẬN MÀ THƯƠNG
Không đợi chờ cũng là như đã
Chẳng ước mong há phải mình ta
Giận mà thương mai rồi lỡ hẹn
Thương giận rồi giận lại nên thương.
CHỢT NHỚ
Có những niềm vui tưởng như là không thể
Dẫu lại đi rồi cũng không dễ để mà quên
khoảng khắc vô tư ai giữ được nỗi niềm
nay cay khóe mắt riêng mình ta thấu đặng.
ĐÂU LÀ HẠNH PHÚC
Con là hạnh phúc của Ba
Niềm tin của Mẹ, ngôi nhà thân thương
Là trăng sao sáng ngàn phương
Là bài thơ nhỏ gửi vương vấn cùng
Con cười muôn triệu hoa vui
Cho Ba quên hết bão giông kiếp người
Con là tất cả con ơi
Ba đây xin hứa một đời thương con.

MỪNG SINH NHẬT ANH
Ngả nghiêng nghiêng ngả nơi đây
Lướt trang facebook thế là mới hay
Mùng 1 tháng 6 hôm nay
Ngày vui anh cả mình đây đó mà
Lời hay ý đẹp gần xa
Chúc anh hạnh phúc một nhà thân thương
Phong trần nặng gánh tha phương
Thành nên chí nguyện con đường anh đi
Mượn bài thơ nhỏ khắc ghi
Như thường vui nhé chẳng gì đâu anh
Một ly kính chúc anh tôi
Hai ly cạn chén để rồi tri âm
Chữ tình anh tặng người thân
Chữ thương nhắn gửi bao lần vẫn thương
Trải lòng giữa cuộc thế nhân
Anh em khắp chốn vẫn là anh hơn.
CHÚC XUÂN KỶ HỢI 2019
Xuân vẫn đến như thủa mình đã hẹn
Dẫu bao Xuân sao vẫn lại còn Xuân
Mang tiếng cười hạnh phúc với thế nhân
Nào vui nhé mong nhớ người hay Xuân nhỉ ?
MỘNG TÌNH
Thời gian ơi dễ chi mà trở lại
Mộng sao giờ mây gió lững lờ thôi
gom suy tư góp nhặt giữa dòng trôi
Ai mong nhớ ai quên rồi bao kỷ niệm
Bài thơ kia vẫn đong đầy ước nguyện
Sao người đi biền biệt mãi không về
Con đò chiều trĩu nặng ánh trăng quê
Thành rớt lại câu thề ôi lỡ hẹn.
TỰ TÌNH
Có ai hiểu nỗi lòng lãng tử
chân phiêu du lòng vẫn gửi chốn nao
Mang tâm sự gió gom thành kỉ niệm
Mộng ban đầu xin gấp lại thành thơ
Ta vẫn bước dẫu lòng đâu tĩnh lặng
Chữ ưu tư xin trả lại cho đời
Mãi như là sương gió thế mà thôi
Nay góp nhặt chút tình thơ ai có hiểu
 |
Hạnh phúc 1 |
 |
Hạnh phúc 2
Vậy đó! sau bao nhiêu giọt mồ hôi và cũng xen lẫn dòng nước mắt. Hạnh phúc rồi cũng đến với chúng ta.
nếu vợ có đuổi ra ngoài chắc vẫn còn một chỗ mà che mưa che nắng.
DUYÊN PHẬN
Hồng trần nhẹ gánh nên duyên
Nhuỵ buông sen toả như thường thế thôi
Mượn câu ví gởi dòng trôi
Tự duyên duyên tự cho đời ngát hương。

DUYÊN NỢ
Mưa đi có gửi chút tình
Để rồi cơn gió cứ lặng thinh
Thiết tha nên nhớ thành ví dặm
Thương giận giận thương chạnh dối lòng
Mộng thủa ban đầu ai biết chăng
Cho duyên lỡ nhịp chốn xa xăm
Trách chi nên nợ lòng trĩu nặng
Gởi nhớ thơ buồn ta vẫn mong.
SÂN TRƯỜNG KỈ NIỆM
Chiếc lá rơi vào chút mông lung
Trống trương gọi lại ai có trông
Xa lắm sao quên mùa hạ trắng
Chúng bạn thầy cô chốc như về。
THẦM LẶNG
Thầm lặng chi để nghe lòng trống vắng
Chữ thời gian ai giữ được bao giờ
Tuổi thanh xuân thoáng như một ước mơ
Thành nên ước mai xa rồi lỡ hẹn
Trả cho tôi ánh trăng một thủa Trả con đường ngập nắng cùng ai Trả nụ cười lan tỏa sớm mai Trả đi nhé! Em thơ nào có tội Hãy thương như một thời mong đợi Phương
Nam này sao nỡ vội quên Chữ
vô Thường chẳng khắc mà nên Trả chi
nữa! Bình Dương ơi rồi sẽ ổn Xuân về bến cũ một dòng sông Bên dáng mẹ đầy vơi kỷ niệm Dẫu dòng đời tha phương vẫn nguyện Hồi ức ơi chua ngọt nhớ theo về
Mọi người thường được xem các câu chuyện xem thường người
khác từ trong truyền hình, trong tiểu thuyết hoặc trên các trang mạng, tôi thì
lại thực sự được tự bản thân trải nghiệm qua.
Mùa xuân 2021 mình đưa Mẹ từ miền Nam về quê
ăn tết (mẹ ở với mình 4 năm trong Nam) nhớ tới mấy đứa bạn hồi nhỏ thì không
ngăn được vui mừng.
Cho dù thời gian là từ từ trôi đi, có điều cũng là gần 30
năm rồi, thời gian như vậy chẳng biết mọi
người ra sao nữa! Nhờ sự giúp đỡ của một
bạn học và hàng xóm, tra điện thoại tứ tung, hỏi loạn xì ngầu lên, rốt cuộc 4 đứa
bạn thân cũng từ từ xuất hiện.
Mình vô cùng háo hức chờ đợi sự xuất hiện của bọn họ, tâm
tình thực sự không biết là cảm giác gì nữa, bọn họ đều là những người bạn rất
thân, rất thật thời nhỏ.
Cảm ơn trời đất! Bọn
họ đều thành đạt. Ăn mặc chỉnh tề, nói năng lịch sự, đều là đi xe ôtô đắt tiền
tới, qua sự giới thiệu mình càng kinh ngạc hơn: "bọn họ đều khá giả
". Có lẽ mọi người đều biết gia đình mình hồi nhỏ rất nghèo, không chỉ là
bạn bè biết thậm chí không chừng cả tỉnh đều biết (nhà mình nghèo nổi tiếng),
ok vậy thì mình phải thử xem thái độ của họ ra sao (mình vốn là người
hài ước mà!).
- Oh! Chúc mừng mọi người, đều thành công, có tiền.
Còn tôi thì... Vẫn giống ngày xưa thôi, giờ tôi đang làm phụ hồ trong miền Nam,
các bạn có thể giúp mình kiếm một công việc không nhỉ? Mình rất muốn được sống
và làm việc trên mảnh đất quê hương.
Không khí dường như trầm hẳn sau lời giới thiệu của mình,
cafe chưa uống được ngụm thứ 2, nói chuyện cũng chỉ là miễn cưỡng 1-2 câu, sau
đó thì người thì nói bận phải về, có người thì lại nói có nhân viên kiếm, từng
người, từng người dời đi, mặc dù cũng có một bạn chắc cảm thấy tội nghiệp mình
lên mời mình ăn cơm trưa, sau đó lại sợ mình không có tiền cho nên trả tiền trước.
Từ đó về sau mình cũng cố gọi điện thoại mấy lần cho từng
người một. Hài lắm mọi người ạ! Người thì nói bận, người thì gọi hoài không được.
Nhìn chung bọn họ đang cố hết sức không muốn nói chuyện hoặc gặp mặt với
mình.
Ông trời ơi! Cuộc sống nhất định phải là như vậy sao? Lẽ nào
một chút hồi ức ngọt ngào cũng kiếm không được dù chỉ là hồi ức, các bạn thân
thiết thời thơ ấu của mình chỉ vì nhìn thấy mình đi xe đạp cũ, mặc quần áo cũ
mà thay đổi, được thôi! Cám ơn chiếc xe đạp tồi tàn, cám ơn bộ quần áo giản dị
đã giúp mình nhìn rõ nhân tâm của con người bây giờ!
Giữa đời tất
bật tìm hồi ức
Dẫu chẳng ngọt
ngào nhưng vẫn mong
Đâu ngờ sự
thực lại nhẫn tâm
Vùi đi kỉ niệm
thêm dòng lệ
Hai chữ kim
tiền nghe nhói đau
Đâu còn cái
thủa bước bên nhau
Trưa hè đông
lạnh tung tăng bước
Bạn ơi nỡ đành
quên được sao
Ngẫm đời như
tựa giấc chiêm bao
Rớt lại mình
ta một ước ao
Nhân thế bạn
ơi đau lòng lắm
Hồi ức mà thôi
có biết không |
Dù dòng đời luôn đong đầy trắc trở
Nhưng có nào ngăn được bước chân em
Nè Covid, rồi chiến tranh, giờ mất điện
Em vẫn là chẳng bỏ tiết nào đâu
Dòng sông Lô dẫu sâu rồi cũng cạn
Ai tha phương nhớ bạn có quay về
Chữ thành Tuyên trĩu nặng bước chân quê
Hãy thông cảm, hãy sẻ chia từng ánh điện.
NHỚ VỂ MỘT CƠN MƯA
Nhẹ bước tới hiên nhà em
Như ấp ủ một áng chiều
Còn mong mượn cả vầng trăng
Sáng lên bao điều muốn nói
Nhẹ tựa đôi dòng ký ức
Là nỗi niềm chỉ riêng ta
Sao bỗng chợt thấy thoảng qua
Khi biết từ nay xa lạ
Đã biết bao đêm thức trắng
Để dệt tình ta những ước mơ
Một nửa bài thơ em xoá hết
Còn nửa mình anh ôm nỗi đau
Ngày hôm ấy ta quen trong mưa
Nhưng đâu biết hạt mưa nhạt nhoà
Để khi chia tay trong mưa
Mới ước trời kia không có cơn mưa
Ngày em theo chữ hiếu bên mẹ cha
Anh xót xa gục ngã trước hiên nhà
Có phải chăng trắng tay là có tội
Để lời thơ buồn góp nhặt riêng tôi
Có phải mưa ngâu luôn rơi miên man
Cứ mỗi lần rơi xoá luôn bao kỷ niệm
Nào có biết tôi vẫn còn trông
Cứ đợi cứ chờ mong những cơn mưa
Dù thời gian sao trôi qua nhanh
Tôi vẫn còn đây nào ai biết không
Dù đã thành công nhưng cũng mất em rồi
TRUNG THU TUYÊN QUANG
Hạ qua để lại sắc
vàng
Ta về lá gởi mơ
màng tích xưa
Hỏi rằng “trăng đã
tròn chưa?”
Nàng Tuyên hứa đợi
người đi có về
Sông Lô ước hẹn
câu thề
Giọng hò muôn thủa
miền quê nhớ thường
Hỡi người thi sĩ
tha phương
Thu này có gởi vấn
vương mấy lời
Xuân Hòa đất Mẹ
tôi ơi
Đêm rằm lễ hội
muôn nơi ngóng chờ
Chút tình góp nhặt
nên thơ
Vể thôi bạn nhé thẫn
thờ Gái Tuyên
Những vần thơ của Thầy như gió mát thổi bay những mệt mỏi, đem lại năng lượng tích cực cho những ai được đọc qua. Cám ơn Thầy ạ.
Trả lờiXóa